Võ cổ truyền Việt Nam  có truyền thống dài 
lâu, phát triển đồng hành cùng lịch sử đấu tranh giữ nước  của dân tộc 
và nay đang ngày càng được nhiều người Việt cũng như người nước  ngoài 
yêu thích, học tập. Vậy cơ hội nào để võ cổ truyền Việt Nam vươn lên trở
  thành quốc  võ và được đưa vào thi đấu ở các giải đấu quốc tế ?
        ![]()  |    
I. Phát triển rộng nhưng tản mác
  
Võ
 Việt  Nam ra đời và phát triển song trùng với lịch sử đấu tranh giữ 
nước của cả dân  tộc nên đi vào chiều sâu của văn hóa làng Việt - một 
hằng số của văn hóa Việt,  từ đó, hình thành nên các làng vật (phía Bắc)
 và làng võ như ở Bình Định. Bởi  vậy, võ cổ truyền Việt có phạm vi hoạt
 động rộng và chỉ được hội tụ thông qua  các lễ hội truyền thống có nội 
dung thi đấu võ vật ở nhiều địa phương. Võ sư Hồ  Bửu (Giám đốc Võ đường
 Tây Sơn Bình Định tại Virginia - Mỹ) nói: "Khác với các  môn phái võ 
thuật Trung Hoa như Thiếu Lâm, Võ Đương... có tổ chức có chưởng môn,  có
 một vùng quản hạt, có hệ thống truyền bá, Võ Việt cổ truyền, Võ Tây Sơn
 -  Bình Định lại hoàn toàn ngược lại. Trong thôn, làng, xã đâu đâu cũng
 có thầy dạy  võ". 
Đến thời  hiện đại, 
một số môn phái mới hình thành và phân hóa chưa thật sâu sắc, có lẽ  bởi
 ít nhiều chịu ảnh hưởng của võ Tàu. Sự phân chia môn phái ấy thay vì 
tạo  thành những võ phái mạnh về tổ chức cũng như về tầm ảnh hưởng; thì 
ngược lại, do  xu hướng phân bố rộng trong không gian xã hội, nên võ cổ 
truyền Việt ngày càng  thêm tản mác. Cũng có cội nguồn từ một dòng võ, 
nhưng đến ông thầy này thì sẽ  cải biến đi ít nhiều, rồi tiếp thụ thêm 
chút ít tinh hoa của dòng võ khác, sáng  tạo nên võ phái mới, với một 
ông chưởng môn mới. 
Theo số  liệu được 
ông Trương Quang Trung (Phó Chủ tịch kiêm Tổng Thư ký Liên đoàn Võ  
thuật Cổ truyền Việt Nam) đưa ra trong một bài phát biểu của mình, đến 
nay đã có  đến 50 môn phái võ thuật cổ truyền khác nhau đang tồn tại và 
phát triển ở 64 địa  phương trong cả nước. Ngoài ra, còn có gần 100 võ 
phái thuộc võ cổ truyền Việt  Nam ở nước ngoài. Số lượng tuy đông đảo 
nhưng do tản mác nên chưa tạo thành  những võ phái mạnh như Taekwondo 
(Hàn Quốc), Karate (Nhật Bản)... Đây là một  điểm yếu của võ cổ truyền 
Việt Nam. 
II. Trên hành  trình đi tới 
Dấu
 mốc  quan trọng cho sự phát triển võ cổ truyền Việt Nam là cho đến nay,
 đã từng bước  xác định được diện mạo, xây dựng được luật đấu, thống 
nhất bài bản, có mục tiêu,  phương hướng rõ ràng. PGS.TS. Mai Văn Muôn 
từng nhận xét: "15 năm trước nói đến  võ cổ truyền chưa ai biết ra sao, 
còn bây giờ có thể nhận diện được rõ ràng". Từ  các võ phái khác nhau, 
võ cổ truyền Việt Nam đã hệ thống được 10 bài quyền  Lão hổ thượng 
sơn, Lão mai, Ngọc trản quyền, Hùng kê quyền, Tứ linh đao, Thái  sơn 
côn, Bát quái côn, Huỳnh long độc kiếm, Siêu xung thiên, Độc lư thương
  mà những ai theo học võ cổ truyền đều phải luyện để biểu diễn tại các 
giải võ cổ  truyền và để thăng cấp. Trong nội dung thi đấu đối kháng, đã
 có quy định về thi  đấu theo các hạng cân tương đối chặt chẽ. 
Tuy
 nhiên,  những việc làm đó vẫn chưa hội đủ lực đưa võ cổ truyền thành 
quốc võ. Theo võ sư  Nguyễn Vĩnh Hảo (Liên đoàn Võ thuật Bình Định): "Võ
 cổ truyền hiện nay mới chỉ  là sự tổng hợp, tập trung chứ chưa thể gọi 
là đã thống nhất. Việc truyền dạy vẫn  dựa vào những bài thảo xưa mà 
chưa có một hệ thống mang tính sư phạm hiện đại".  Còn võ sư Nguyễn Lâm 
(Chưởng môn Kiến An Kungfu - Mỹ), thì cho rằng: "Các võ  khác như 
Karate, Taekwondo đang phát triển rộng theo một hệ thống và lan tỏa  
trên thế giới, chẳng lẽ võ cổ truyền Việt Nam lại chỉ đóng khung ở Việt 
Nam và  một bộ phận người Việt ở nước ngoài. Do vậy, chúng tôi muốn đem 
võ cổ truyền  Việt Nam truyền bá ra với người nước ngoài và võ cổ truyền
 Việt Nam đã thu hút  khá đông môn sinh người nước ngoài. Nhưng điều đó 
chưa đủ. Muốn võ cổ truyền  Việt Nam tiến tới trở thành quốc võ, phải 
làm sao hệ thống hóa, rồi quốc tế hóa  nó". 
Liên
 hoan  (LH) Quốc tế Võ Cổ truyền Việt Nam lần thứ nhất - năm 2006 tổ 
chức tại Bình Định  cũng có thể xem là một dấu mốc. LH sẽ giúp cho những
 người có trách nhiệm, tâm  huyết với võ cổ truyền nhìn nhận, đánh giá 
lại phong trào tập luyện võ cổ truyền  Việt Nam trong và ngoài nước thời
 gian qua; trên cơ sở đó, hoạch định chiến lược  bảo tồn và phát huy vốn
 di sản văn hóa đặc biệt này của dân tộc. LH cũng tạo cơ  hội thiết lập 
sợi dây liên lạc giữa các võ phái võ cổ truyền Việt Nam cả trong  và 
ngoài nước - cơ sở căn bản đầu tiên trong lộ trình tiến tới một nền quốc
 võ. 
III. Cơ hội nào  cho một nền quốc võ 
Ước
 mơ đưa  võ cổ truyền Việt Nam trở thành quốc võ là tâm niệm chung của 
các võ sư tại LH  Quốc tế Võ Cổ truyền Việt Nam lần thứ I. Võ sư Hồ Hoa 
Huệ (Chưởng môn Tinh võ  đạo Việt Nam), tâm sự: "Có chung một nguồn gốc 
võ cổ truyền Việt Nam nên tất cả  võ sư dù thuộc các môn phái khác nhau,
 nhưng ai cũng mong tới sự thống nhất,  nhằm đưa võ cổ truyền Việt Nam 
thành quốc võ". 
Cũng cần  phải nhận thức
 rằng, để đưa võ cổ truyền Việt Nam thành quốc võ, ngoài việc phải  dựa 
vào di sản võ cổ truyền, trên cơ sở kiến thức hiện đại mà tổng hợp lại, 
để  tiến tới sự thống nhất thành một hệ thống, điều quan trọng là phải 
hình thành hệ  thống sư phạm mới trong đào tạo võ cổ truyền. Người xưa 
học võ để tự vệ và võ  truyền dạy trong các lò võ hay trong cộng đồng 
làng. Nay người ta học võ như học  một môn thể thao hiện đại để rèn 
luyện sức khỏe. Điều kiện mới phải có hình thức  sư phạm mới, hợp thời 
hơn. 
Để tiến  tới một nền quốc võ, trước
 hết các võ phái phải dẹp cái tôi của mình để ngồi lại  với nhau. Ngoài 
ra cần quy tụ các nhà giáo dục học, các nhà xã hội học, các nhà  sử học 
để tập trung trí tuệ, trong nỗ lực chung đưa võ cổ truyền thành một môn 
 thể thao hiện đại. Võ sư, NGƯT Thu Vân cho rằng: "Tổ chức hội thảo 
nghiên cứu võ  thuật dân tộc là một vấn đề lớn, cần có sự góp ý của 
nhiều độc giả, trí thức,  nhà báo, các võ sư lão thành, các nhà quân sự,
 các nhà nghiên cứu xã hội và các  tổ chức võ thuật để rút ra những nét 
đặc trưng tiêu biểu của võ thuật Việt Nam".  TS. Nguyễn Mạnh Hùng (Đại 
học Hồng Bàng - TP. Hồ Chí Minh) thì đề nghị thành lập  một Ban Nghiên 
cứu Võ thuật Quốc gia, nhằm xác lập lại các đòn cước một cách  khoa học,
 xây dựng bộ môn võ thuật Việt Nam tham gia vào nội dung thi đấu  
Olympic hoặc SEA Games. Đồng thời, lựa chọn một địa điểm thuận lợi làm 
nơi quy  tụ, thống nhất các võ phái trong và ngoài nước. 
Nói
 như võ  sư Hồ Hoa Huệ thì: "Việc có thống nhất được hay không, ngày nào
 võ cổ truyền  Việt Nam thành quốc võ...? Trả lời câu hỏi đó trước hết 
phải từ những người lãnh  đạo ngành thể dục thể thao".


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét